Chào mừng bạn đến với Blog K9(1984-1988)-Đại Học Tài Chính Kế Toán Tp.HCM- Chúc bạn vui vẻ và hạnh phúc !

Thứ Hai, 17 tháng 6, 2019

Bạn có phúc báo thì phú quý tự tìm đến, làm gì cũng kiếm được tiền

Rất nhiều người cho rằng, tiền là lợi nhuận do mình kiếm được. Thực ra, trong đó có ba phần là do cố gắng, bảy phần còn lại là từ phúc báo mà đến. Người có phúc báo, làm gì cũng có thể kiếm ra tiền.




Người trung hậu, phúc tất sẽ đi theo

Đời người tựa như là làm kinh doanh, cho đi không nhất định sẽ được nhận lại. Bởi vậy, có người vì tiền bạc mà tính toán với người khác, cũng có người vì danh lợi mà đánh mất cả lương tâm.

Người ta khi thấy tiền trước mắt thì sẽ dễ mê mờ đi mất, đầu óc trở nên đen tối. Biết bao người vì nó mà mất đi người thân, bao người vì nó mà mất đi cả tính mạng. Vậy phải đối xử với tiền tài như thế nào cho phù hợp với phúc báo đây?

Con người thế gian khổ cực, cũng muốn cuộc sống tốt hơn một chút. Với suy nghĩ đó liền bắt đầu buôn bán, thấy làm ăn cũng rất thuận lợi.

Nhưng tốt nhất là tiền đừng tới quá nhanh, cũng đừng tới quá nhiều, cũng đừng quá dễ dàng. Nếu như quá nhanh, quá nhiều sẽ dễ làm con người ta trở nên xa xỉ. Lãng phí phúc báo, để rồi khi bạn muốn kiếm tiền lại cũng sẽ rất khó khăn.

Rất nhiều người cho rằng tiền là lợi nhuận do mình kiếm được. Thực ra, đó là do ba phần cố gắng, còn bảy phần còn lại là nhờ phúc báo.

Bạn có phúc báo thì làm gì cũng có thể kiếm ra tiền

Từng gặp qua vài người, dù cho rất cố gắng làm lụng nhưng cũng không dư ra được bao nhiêu tiền, đây chính là do phúc báo của họ không đủ.

Người xưa giảng: “Tiền tám chân, người hai chân”. Tiền có thể theo các hướng Đông, Tây, Nam, Bắc mà đi, cho nên là tám chân, con người muốn theo đuổi tiền sẽ rất khó khăn. Nhưng nếu bạn là người có phúc báo thì tiền sẽ theo đuổi bạn.

Con người, dù có tiền hay không có tiền bạn cũng không được lãng phí. Những gì bạn đã sử dụng sẽ đều làm tiêu hao phúc báo của bạn.

Cho nên dù là dùng điện, dùng nước, ăn lương thực, cũng đều phải đặc biệt quý trọng. Rất nhiều người kinh tế tốt rồi lại bỏ qua những điều này. Mà lãng phí thường thấy nhất đó chính là lương thực, nước, làm tổn hại phúc báo rất nhiều.

Con người kỳ thực tựa như một thân cây, chậm rãi lớn lên, nhưng đến cuối cùng cũng phải trở về, trả lại cho bùn đất.

Có câu nói rằng: “Một lượng vàng bốn lượng phúc”. Bạn muốn dùng một trăm vạn tiền, vậy cần phải có bốn trăm vạn phúc báo để đổi lại.

Nhưng người ta lúc kiếm tiền, thường thường sẽ bị lạc mất, cảm thấy chỉ cần dựa vào bản sự của mình là được rồi. Như vậy sẽ càng tăng thêm sự ngạo mạn, hơn nữa dễ dàng làm những việc tổn hại phúc báo.

Con người ai cũng đều muốn đạt đến đỉnh cao nhất, viên mãn nhất. Giống như một thân cây, chậm rãi lớn lên, diện mạo của nó so với hạt giống ban đầu càng ngày càng cách xa, cuối cùng rồi cũng phải trở về, trả lại cho bùn đất.

Con người sống khổ cực, ai cũng muốn theo đuổi một cuộc sống tốt hơn, nhưng lại không biết một điều: Bất kể hoàn cảnh nào cũng đều tốt cho tu luyện tâm tính, cũng đều có thể sử dụng để làm thức tỉnh con người.

Một người làm việc gì mà quá thuận lợi thì cũng không tốt, sẽ dễ làm người ta sinh ra tâm kiêu ngạo…

Làm kinh doanh buôn bán mà tiền đến quá nhanh, rồi sẽ kiếm tiền không chính đáng, như vậy sẽ làm tổn hại phúc báo.

Có người bỗng chốc phát tài, nhưng ngay sau đó lại gặp rủi ro. Nguyên nhân chính là anh ta đã làm tổn hại phúc báo của mình.

Con người sống trên đời muốn được nhẹ nhõm, thì hãy buông tâm tham lam, buông lợi ích trước mắt. Cứ sống khỏe mạnh, hạnh phúc, cứ đơn giản, vui vẻ là được rồi.

Đừng để tiền làm mê mờ đôi mắt, đừng cho lợi ích trói buộc chân tay.

Có tiền hay không có tiền cũng được, hãy quý trọng những điều trước mắt.

Có duyên hay vô duyên cũng không sao, hãy cứ thuận theo tự nhiên! Hãy loại bỏ đi hết những thứ không tốt, chính là tăng trưởng phúc báo rồi.

Người có phúc báo lớn giống như biển cả vậy, biển sẽ không vì một con sông dơ bẩn mà bị bẩn theo, trái lại có thể chuyển nó thành trong sạch, lại khiến cho chính mình lớn mạnh hơn.

Thứ Sáu, 14 tháng 6, 2019

Bạn chỉ cần làm người tốt, trời cao đã tự có an bài

Khi chúng ta gặp phải những chuyện không như ý, hãy nhớ rằng, mọi sự đều đã có an bài tốt nhất, những khó khăn kia bất quá chỉ là một chút động lực để cho ta ngày càng hoàn thiện bản thân mình.


Mọi chuyện đều là an bài tốt nhất.

Mọi chuyện đều là an bài tốt nhất.

Có một quốc vương thích săn bắn và thường hay cùng với thừa tướng cải trang vi hành. Câu cửa miệng mà vị thừa tướng thường hay nói nhất chính là “mọi chuyện đều là an bài tốt nhất”.

Một ngày kia, quốc vương vào rừng săn bắn, một mũi tên bắn ngã một con báo hoa. Quốc vương vội xuống ngựa kiểm tra chiến lợi phẩm của mình, nào ngờ, con báo hoa đột nhiên bất dậy, dùng hết sức lực sau cùng bổ nhào về phía quốc vương, ngón tay út của quốc vương bị nó cắn đứt một đoạn.

Quốc vương cho gọi thừa tướng đến uống rượu giải sầu, nào ngờ thừa tướng lại mỉm cười nói: “Bệ hạ, mong người hãy nghĩ thoáng một chút, mọi chuyện đều là sự an bài tốt nhất cả!”.

Quốc vương nghe xong rất tức giận, nói: “Nếu như quả nhân tống giam nhà người vào ngục, đây cũng là an bài tốt nhất ư?”.

Thừa tướng mỉm cười, nói: “Nếu là như vậy, thần cũng tin chắc rằng đây là an bài tốt nhất”. Quốc vương giận dữ, sai người áp giải thừa tướng vào trong ngục giam.

Một tháng sau, vết thương của quốc vương đã lành, một mình vi hành bên ngoài.

Ông đi đến một núi xa xôi, bỗng một nhóm thổ dân từ tên núi xông đến, bắt trói quốc vương rồi giải về bộ lạc.

Bộ lạc nguyên thủy trên núi hàng tháng đến ngày trăng tròn đều sẽ xuống núi tìm vật hiến tế để cúng tế nữ thần trăng tròn, người thổ dân chuẩn bị đem quốc vương đi thiêu sống.

Ngay trong lúc quốc vương cảm thấy tuyệt vọng, thầy tế mặt bỗng biến sắc, ông phát hiện ngón tay út của quốc vương thiếu mất một nửa, là tế phẩm không được nguyên vẹn, nhận lấy tế phẩm như vậy, nữ thần trăng tròn sẽ nổi cơn thịnh nộ, thế là thổ dân bèn thả quốc vương đi.

Quốc vương mừng rỡ vô cùng, sau khi về cung gọi người thả thừa tướng ra, bày tiệc rượu, quốc vương mời rượu thừa tướng, nói: “Lời khanh nói quả không sau chút nào, mọi chuyện đều là sự an bài tốt nhất! Nếu như không phải trẫm bị con báo hoa đó cắn thì hôm nay e rằng ngay cả mạng sống cũng đã không còn”.

Quốc vương như chợt nhớ ra điều gì đó, hỏi thừa tướng: “Còn khanh vô duyên vô cớ bị tống giam trong ngục hơn một tháng như vậy, đây lại nói thế nào đây?”.

Thừa tướng chậm rãi uống một ngụm rượu, rồi nói: “Nếu như thần không phải bị giam trong nhà ngục, thế thì người cải trang đi cùng với bệ hạ nhất định là thần rồi, khi thổ dân phát hiện bệ hạ không thích hợp làm vật tế nữa, thế chẳng phải sẽ đến phiên thần hay sao?”.

Quốc vương không nhịn được, lớn tiếng cười ha hả, nói: “Quả nhiên không sai, mọi chuyện đều là sự an bài tốt nhất!”.

Mọi chuyện đều là an bài tốt nhất.

Câu chuyện này nói với chúng ta một đạo lý: Khi chúng ta gặp phải những chuyện không được như ý, hết thảy điều này nói không chừng lại chính là sự an bài tốt nhất! Vậy nên ta không cần phải phiền não, càng không nên chán nản, chỉ nhìn mọi chuyện trong nhất thời.

Hãy để tầm mắt vươn xa hơn, đừng tự oán trách bản thân, càng không nên oán trời trách người. Một điều chắc chắn là tâm trạng tiêu cực không bao giờ giúp cho bạn vượt qua nghịch cảnh, chỉ có sự dũng cảm đối diện, nỗ lực và tin rằng trời không tuyệt đường người, bạn sẽ thấy trắc trở nào thực ra cũng đều là món quà của Thượng đế mà thôi.

Kỳ thực, chỉ cần chúng ta nhớ lại mỗi một chuyện diễn ra trong đời chúng ta một cách tường tận, cũng đều có thể nói với bản thân lời này: “Mọi chuyện đều là an bài tốt nhất”.

Thứ Bảy, 8 tháng 6, 2019

Khoa học tìm ra bằng chứng cho thấy sự tồn tại của Sáng Thế Chủ

Những khám phá khoa học gần đây khiến các nhà nghiên cứu phải xem xét lại nguồn gốc vũ trụ của chúng ta. Ngày càng có nhiều bằng chứng cho thấy hẳn phải có một sinh mệnh cao cấp với trí huệ vô biên đã tạo ra mọi sự sống và vũ trụ này.

Khoa học đã tìm ra bằng chứng cho thấy sự tồn tại của Sáng Thế Chủ.

Khoa học đã tìm ra bằng chứng cho thấy sự tồn tại của Sáng Thế Chủ.

Trong lịch sử, từ Thời kỳ Khai sáng, thời điểm chủ nghĩa duy lý và chủ nghĩa duy nghiệm thiết lập sự thống trị niềm tin của công chúng, tôn giáo và khoa học dường như nảy sinh những sự đối lập cơ bản.

Đó là thời điểm mỗi bước tiến của khoa học càng làm suy yếu những gì được giảng trong Thánh thư và cổ vũ chủ nghĩa vô thần. Tuy nhiên trớ trêu thay, ở thế giới hiện đại, khi khoa học ngày một phát triển, khả năng hiểu biết về vũ trụ vượt trội hơn bất kỳ giai đoạn nào của nền văn minh này, thì nhiều khám phá lại cho thấy có một vị Thần sáng tạo ra tất cả.

Thậm chí nhiều nhà khoa học đang nói về Chúa Trời trong khi họ không hề có một đức tin tôn giáo nào.

Vũ trụ từng có một sự khởi đầu

Trong quá khứ, phần lớn các nhà khoa học tin rằng vũ trụ của chúng ta chưa từng có một sự khởi đầu. Điều đó có nghĩa là vật chất, không gian và năng lượng hợp thành toàn vũ trụ vẫn luôn tồn tại như thế. Tuy nhiên, vào đầu thế kỷ XX, quan niệm này bắt đầu bị lung lay khi nhà thiên văn học Edwin Hubble phát hiện vũ trụ đang mở rộng. Bằng các phương pháp phân tích ngược, các quy trình toán học, ông đã phát hiện ra vũ trụ không thể tồn tại vĩnh cửu và nó cần phải có một sự khởi đầu.

Khi đó, ý tưởng này đã vấp phải hoài nghi lớn trong cộng đồng khoa học gồm nhiều nhà khoa học nổi tiếng. Nhà thiên văn người Anh, Frederick Hoyle, là người đặc biệt phản đối ý tưởng này, ông đã đặt một cái tên để châm biếm cho sự kiện này là “Big Bang”.

Vũ trụ hẳn phải có một sự khởi đầu.

Vũ trụ chắc chắn phải có một sự khởi đầu.

Trớ trêu là, cái tên để châm biếm lúc đó lại được cộng đồng khoa học chấp nhận khi những bằng chứng cho ý tưởng đó ngày càng xuất hiện nhiều và trở nên hấp dẫn. Điển hình như năm 1992, các thí nghiệm được tiến hành trên vệ tinh COBE đã chứng minh rằng vũ trụ có một điểm khởi đầu, một vụ nổ lớn với ánh sáng và năng lượng đáng kinh ngạc đã tạo ra mọi thứ từ hư không.

Theo nhà thiên văn học Robert Jastow: “Hình ảnh cho thấy sự bùng nổ của một quả bom hydro vũ trụ. Trong khoảnh khắc đó quả bom này đã nổ tung đánh dấu sự ra đời của Vũ trụ”. Kết luận mà ông đưa ra là tất cả mọi thứ trong vũ trụ đều xuất phát từ hư không.

Khoa học không có khả năng cho chúng ta biết rằng điều gì hay ai đó đã khiến cho vũ trụ này bắt đầu. Nhưng một số người tin rằng nó rõ ràng chỉ ra một Đấng Tạo Hóa. Nhiều nhà khoa học trong số những người theo thuyết Bất Khả Tri cho rằng chỉ có duy nhất một lời giải thích cho việc xảy ra vụ nổ Big Bang đó là bởi bàn tay vĩ đại với năng lực thần thánh của Đấng Sáng Thế.

Các nhà vũ trụ học – những người chuyên nghiên cứu về vũ trụ và nguồn gốc của nó đã sớm nhận ra rằng vụ nổ vũ trụ sẽ giống như một vụ nổ hạt nhân, và không thể mang tới bất kể một sự sống nào trừ khi nó được thiết kế một cách chính xác để làm như vậy. Và điều đó có nghĩa rằng người thiết kế ra nó hẳn phải lên kế hoạch trước đó. Họ bắt đầu sử dụng những từ như “Đấng Tạo Hóa”, “Siêu Trí Tuệ” hay thậm chỉ là “Đấng Tối Cao” để mô tả về người thiết kế này.

Vũ trụ được tinh chỉnh cho sự sống

Tất cả ác yếu tố và định luật chi phối trong vũ trụ đã được sắp xếp theo cách vô cùng chính xác để sự sống có thể tồn tại.

Dấu vết của Thần ngày càng rõ rệt hơn khi khoa học đạt được những bước tiến nhất định. Theo đó, các nhà vật lý đã phát hiện ra rằng để duy trì cho sự sống, trọng lực và các định luật vật lý khác phải được điều chỉnh hợp lý, nếu không vũ trụ sẽ không thể tồn tại.

Nhà vật lý nổi tiếng Stephen Hawking từng nói: “Nếu tốc độ mở rộng trên mỗi giây sau vụ nổ Big Bang ít hơn một phần trăm nghìn triệu (so với tốc độ đo được) thì vũ trụ sẽ sụp đổ trước khi nó đạt đến kích cỡ hiên nay”.

Trái lại, nếu tỷ lệ nở ra chỉ cần lớn thêm một phần nhỏ, tất cả các thiên hà, ngôi sao và các hành tinh có thể đã không bao giờ hình thành, và chúng ta sẽ không thể xuất hiện.

Sự sống trên hành tinh chúng ta thậm chí cũng là một bất ngờ và thật sự rất khó xảy ra. Kích thước, nhiệt độ, khoảng cách tới Mặt Trời, Mặt Trăng và hệ thống Hóa sinh trên Trái Đất đã được sắp xếp theo một cách vô cùng chính xác để có thể sinh sống được.

Nếu chỉ có một trong những điều kiện này bị sai sót, thì sự sống trên hành tinh này có lẽ không bao giờ tồn tại. Cơ hội để điều đó xảy ra là quá mơ hồ, theo một nhà thiên văn học ước tính thì tỷ lệ để tồn tại một hành tinh có điều kiện giống Trái Đất là 1 trong 1 nghìn tỷ nghìn tỷ nghìn tỷ nghìn tỷ nghìn tỷ hành tinh.

DNA – Kiệt tác của tạo hóa

Để tạo ra những thứ phức tạp và tinh vi như DNA cần phải có sự can thiệp của sinh mệnh có trí tuệ cao cấp…

Khái niệm về Thần đã được giới khoa học đưa ra một cách thuyết phục hơn. Vào năm 1953, các nhà sinh học phân tử đã phát hiện ra một thiết kế rắc rối phức tạp trong thế giới vi mô của DNA. Phân tử nhỏ bé này được gọi là “những bộ não” của mỗi tế bào trong cơ thể chúng ta cũng như trong mọi sinh vật sống khác.

Khám phá này đã khiến cho những người vô thần cuồng nhiệt nhất cũng phải xem xét lại nhận định của mình. Sự tinh tế và phức tạp phi thường của DNA đã dẫn dắt nhà khoa học Francis Crick thực hiện khám phá này. Ông cho rằng nó không thể có nguồn gốc trên Trái Đất mà đã đến từ một nơi nào đó ngoài không gian.

Crick chỉ ra rằng một mẫu DNA rất nhỏ thôi cũng đủ chứa lượng thông tin khổng lồ mà nếu viết ra giấy, tờ giấy có thể trải dài 5.000 lần quanh Trái Đất. Các nghiên cứu sâu hơn đã phát hiện DNA hoạt động theo một ngôn ngữ riêng của nó, và điều làm người ta bất ngờ là nó giống với mã lập trình của phần mềm máy tính.

Sự tinh tế đáng kinh ngạc của DNA thậm chí đã làm cho nhà vô thần học và thực chứng nổi tiếng Antony Flew tin vào sự sáng tạo của Thần. Ông giải thích rằng để tạo ra những sản phẩm phức tạp và tinh vi như DNA cần phải có sự can thiệp của sinh mệnh có trí huệ cao siêu chứ không thể là sự trùng hợp ngẫu nhiên, do đó ông đã dành gần 20 năm để nghiên cứu về lĩnh vực này.

Sự sống và vũ trụ đều có dấu vết bàn tay của Đấng Tạo Hóa?

Đấng Tạo Hóa đã để lại “dấu tay” của mình trên mọi thứ trong vũ trụ này.

Phải chăng các nhà khoa học giờ đây đã thuyết phục chúng ta rằng có một Đấng Tạo Hóa đã để lại “dấu tay” của mình trong vũ trụ này? Mặc dù nhiều nhà khoa học vẫn có khuynh hướng gạt Chúa Trời ra khỏi sự hình thành vũ trụ, nhưng hầu hết đều nhận ra những sự liên quan đến niềm tin trong tôn giáo qua những khám phá mới này.

Nhiều nhà khoa học như Arthur L. Schawlow – Giáo sư tại Đại học Stanford và là người đoạt giải Nobel vật lý, tin rằng những khám phá mới này chứng minh bằng chứng thuyết phục cho sự tồn tại của một vị Sáng Thế Chủ. Ông viết: “Với tôi, dường như khi đối mặt với những điều kỳ diệu của cuộc sống và vũ trụ, người ta phải hỏi tại sao chứ không phải làm thế nào. Những câu trả lời duy nhất có thể là tôn giáo… Tôi tìm thấy sự cần thiết có một Chúa Trời trong vũ trụ và trong cuộc sống của chính mình“.

Như chúng ta đã thấy, khoa học không thể trả lời những câu hỏi về Đấng Sáng Thế và mục đích của sự sống. Tuy nhiên, Kinh thánh đã đúng về sự sáng tạo từ hư không và chắc chắn còn ẩn chứa nhiều huyền cơ khác nữa.

Và mặc dù trên thực tế khoa học từng bị coi là mối đe dọa đối với tôn giáo, nhưng hiện nay khoa học lại là một trong những công cụ lớn nhất để chứng thực cho những gì được giảng trong tôn giáo về sự hình thành của vũ trụ. Chân lý sẽ vĩnh viễn tồn tại, thuận theo sự tiến bộ, khoa học có thể sẽ khẳng định được sự tồn tại của Thần, nhưng còn mục đích Thần sáng tạo ra con người và vũ trụ là gì? Để trả lời những câu hỏi này, khoa học có lẽ phải học hỏi rất nhiều từ tôn giáo.

Xem và nghe thêm "Khoa học đã tìm ra bằng chứng tồn tại của Đấng Sáng Thế" theo Youtube sau đây:


Thứ Ba, 4 tháng 6, 2019

Hai người ngốc nghếch nhất trên đời này chính là cha mẹ

Trên đời này, có 2 người luôn sẵn sàng vì bạn mà làm mọi thứ, nhưng lại không hề than vãn, không cầu báo đáp, đó chính là cha mẹ. Cho nên nói, hai người khổ nhất trên đời, một người là cha, một người là mẹ, thật sự không sai chút nào.

Cha mẹ có thế vì con cái mà làm tất cả mọi thứ!

Cha mẹ chính là người cho chúng ta sinh mệnh, nuôi nấng chúng ta thành người, là người vì chúng ta mà làm hết thảy mọi việc!

Có lẽ họ không có tiền, nhưng không bao giờ để chúng ta phải bị đói.

Có lẽ họ không có thế lực, chỉ là một người dân bình thường, nhưng họ sẽ cố gắng hết sức để chúng ta không bị người khác coi thường.

Có lẽ họ không có bản lĩnh gì lớn, nhưng luôn cố gắng để chúng ta sống được thoải mái. Dù cho phải nhặt ve chai kiếm sống đi chăng nữa, cũng muốn có một bát cơm nóng cho con ăn, không muốn để con mình bị đói.

Cha mẹ chính là 2 người ngốc nghếch nhất trên đời

Còn nhớ khi nhỏ thường được mẹ mua cho đồ ăn vặt sau khi tan học để ăn lót dạ khỏi bị đói, vừa về đến nhà mẹ lại vội vội vàng vàng nấu cơm cho con ăn.

Sau này lớn rồi mới biết, những đồ ăn vặt đó mẹ cũng rất thích, nhưng không nỡ ăn mà nhường lại cho con.

Dù cho có rất thích món đồ nào, cha mẹ cũng không dám bỏ tiền ra mua, bởi vì muốn tiết kiệm tiền cho con khi cần.

Cả đời làm việc cực nhọc, tưởng rằng đến già là có thể hưởng phúc được rồi, nhưng vẫn phải ăn mặc tiết kiệm, vì con cháu mà giữ gìn.

Cho nên nói, hai người khổ nhất trên đời, một người là cha, một người là mẹ.

Khổ nhất trên đời không ai bằng cha mẹ

Cha mẹ đã vất vả cả đời, ăn mặc tiết kiệm vì con cháu, lăn lộn cả ngày lẫn đêm, nhiều khi đau lưng nhức mỏi cũng phải cắn răng mà chịu đựng, không than vãn, không kể khổ, không cầu báo đáp.

Thời gian trôi đi, cha mẹ cũng đã già, nhưng chúng ta vẫn mãi là của báu của cha mẹ!

Có một bài nhạc thiếu nhi như thế này: “Trên đời chỉ có mẹ là tốt nhất. Đứa trẻ có mẹ giống như báu vật. Ngả vào lòng mẹ, thật hạnh phúc vô bờ”.

Còn nói cha là cái xà nhà, thiếu cha là nhà sẽ sụp ngay, cho nên cha mẹ cam tâm làm trâu làm ngựa, vì cái nhà này cho dù phải đi lên núi đao hay nhảy xuống vạc dầu cũng không từ nan.

Cho nên nói, hai người khổ nhất trên đời, một người là cha, một người là mẹ! Thật sự là vô cùng đúng, không sai một chút nào hết!

Người cả đời này chúng ta có lỗi chính là cha mẹ

Người ta nói, sinh là ân, dưỡng là ân, ân của cha mẹ không gì báo đáp được.

Người xưa nói: “Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ không chờ được”. Rất nhiều khi chúng ta cũng muốn hiếu thuận với cha mẹ, nhưng thường bị những việc vặt quấn lấy không rời ra được. Kỳ thực, người chúng ta mắc nợ nhiều nhất chính là cha mẹ.

Người ta nói, sinh là ân, dưỡng là ân, ân của cha mẹ không gì báo đáp được.

Quản giáo là yêu, nghiêm khắc cũng là yêu, nhưng chúng ta có thể hiểu được nỗi lòng của cha mẹ sao? Tình yêu của cha mẹ rộng như biển cả, họ cho đi mà không cầu báo đáp. Họ đối với chúng ta, dù cho được hay mất cũng cam lòng, hai quả tim hồng lúc nào cũng dõi theo chúng ta, lo lắng, nhớ nhung, yêu thương, đùm bọc!

Duyên phận với cha mẹ ở kiếp này chỉ có một lần, vậy nên hãy thật trân quý, kiếp sau sẽ không còn được gặp lại nữa.

Hãy cố gắng hiếu thuận với cha mẹ, có bận mấy cũng ráng về thăm cha mẹ một chút.

Cha mẹ còn, chúng ta vẫn là con cái, cha mẹ đi rồi, ta sẽ thành kẻ mồ côi…